Mỗi khi vào sân, tôi đặt bản thân ở vị trí người lính trong cuộc chiến và đối mặt với cái chết”, Ibrahimovic nói với tờ Parisfans

Đã có một thời gian MU chơi thứ bóng đá một ngàn dặm/giờ, chạy không ngừng, chuyền bóng không ngừng và gây áp lực không ngừng. Tất cả các đối thủ đều biết rằng họ sẽ chiến đấu đến tận phút cuối cùng. Đó sẽ là các hoạt động điên cuồng, phối hợp tưởng như vô tận và một cơn mưa những quả tạt được trút xuống từ hai cánh.

Thuộc tính của Quỷ

MU được định nghĩa là không bao giờ bỏ cuộc, không bao giờ lùi xuống và không bao giờ thỏa hiệp. Đối đầu với họ giống như thử chạy qua bức màn lửa ngùn ngụt cháy. Tinh thần chiến đấu của Quỷ đỏ là cái gì đó khiến bất cứ ai cũng phải ngưỡng mộ.


Để làm rõ hơn, hãy nhìn vào các thông số. Trong 4 mùa cuối cùng của Sir Alex Ferguson, MU ghi 63 bàn trong 10 phút cuối (55% diễn ra trong 5 phút cuối), nhiều hơn bất kỳ đội bóng nào khác tại Premier League trong cùng giai đoạn. Họ cũng kiếm được 7 chiến thắng trong các phút bù giờ. Phải có một khát khao ghê gớm họ mới có thể làm nên điều phi thường đó.

Chỉ tiếc là thuộc tính tốt đẹp ấy đã ra đi theo bước chân của Sir Alex. Trong 3 mùa trở lại đây, các cầu thủ MU chỉ ghi được 21 bàn kể từ sau phút 80 và chỉ thắng duy nhất 1 trận bằng pha lập công phút bù giờ.

Thật đau lòng nhưng buộc phải thừa nhận, tinh thần chiến đấu của MU đã mất. Họ trở nên ít khát khao hơn, thiếu ham muốn và dễ dàng lùi bước trước nghịch cảnh. Đôi khi có cảm giác, đội bóng này chỉ chơi để tồn tại, không phải để gặt hái vinh quang.

“Sinh ra đã thuộc về MU”


Jose Mourinho là một người có ham muốn vô độ với chiến thắng. Ông sẵn sàng làm tất cả, bất chấp thủ đoạn hắc ám hay những trò ma mãnh xảo quyệt để đổi lấy kết quả có lợi. Đương nhiên HLV người sẽ thổi khát khao ấy vào MU, làm sống lại thứ sức mạnh tinh thần đã mất của họ.

Nhưng Mou không thể làm điều đó một mình. Không như Van Gaal, ông đi lại, gào thét và chơi trò tâm lý trên đường pitch. Mặc dù vậy, việc truyền cảm hứng không chỉ đơn giản là một cái vỗ vai. Đồng thời, ông cũng không thể chạy vào sân và rỉ tai các học trò, hô hào họ cố gắng hơn.

Sir Alex trước đây có Eric Cantona, Roy Keane, Schmeichel, Vidic để khơi dậy và thổi bùng lên ý chí chiến đấu. Bây giờ, Mourinho cần Ibra. Bất chấp tuổi 34, ông sẵn sàng trao cho Ibra chức danh đội phó thứ hai, sau Wayne Rooney và Michael Carrick. Bởi vì, HLV người Bồ biết rõ Ibra hơn ai hết. Anh ta khát khao sự hoàn hảo và căm thù thất bại.



Không phải ngẫu nhiên Ibra giành danh hiệu VĐQG ở hầu hết những nơi đã đi qua. Anh muốn thắng ở mọi trận đấu và không cho phép xuất hiện bất cứ thái độ nửa vời.

Ở mùa đầu tiên tại Pháp, trong cuộc đụng độ được mô tả là Le Classique với Marseille, PSG hòa 2-2. Các cầu thủ đều cảm thấy hài lòng và Ban lãnh đạo cũng vậy. Cũng dễ hiểu bởi thời điểm ấy, Les Parisiens chỉ là gã nhà giàu mới nổi và chưa một lần lên ngôi vô địch sau 18 năm.

Riêng Ibrahimovic thì tức điên. Khi được chúc mừng với cú đúp ghi được, anh nổi giận và tuyên bố nó là vô nghĩa. Chiến thắng phải được ưu tiên. Những đồng đội có mặt ở đó đều cảm thấy hổ thẹn. Hay ở một lần khác, giữa hai hiệp trận gặp Troyes, anh chỉ thẳng vào đồng đội và nói:“Con tao còn đá hay hơn chúng mày nhiều”. Kể từ đó, họ đã chơi như những nhà vô địch.

“Mỗi khi vào sân, tôi đặt bản thân ở vị trí người lính trong cuộc chiến và đối mặt với cái chết”, Ibra nói với tờ Parisfans, “Tư tưởng đó rất cần thiết với một cầu thủ. Là chiến binh, con thú hay gì cũng được, miễn là tiêu diệt đối phương”.

Sir Alex từng ca ngợi Eric Cantona là một người “ngay từ khi sinh ra đã thuộc về MU”. Schmeichel cũng có nhận xét tương tự với Ibrahimovic. Anh có đầy đủ thuộc tính của một Quỷ đỏ, luôn khát cháy và không bao giờ thôi chiến đấu.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Top